Giữa vô vàn từ ngữ tiếng Việt, có một từ chỉ vỏn vẹn một âm tiết, nói ra thì nhẹ hều nhưng lại để lại một lớp buồn nén rất sâu trong lòng cha mẹ. Từ ngữ này mang sự lạnh lùng, xa cách hay nhiều hơn là cảm giác bất hiếu khi nói ra. Đó là từ “bận” .
Người trẻ ngày nay thường vây quanh mình bằng công việc, deadline, nhịp sống gấp gáp, mạng xã hội ồn ào và vô số mối lo. Vì vậy mỗi lần cha mẹ gọi điện, hỏi han một câu ngắn, họ chỉ kịp bật máy rồi lặng lẽ gõ lại: “Con đang bận”. Không cáu giận, không tranh cãi hay xung đột, chỉ một từ ấy thôi cũng đủ để khép lại mọi cơ hội chia sẻ, để gói gọn cha mẹ trong sự im lặng, và để con cái tiếp tục với cuộc sống riêng của mình.
Thế nhưng, có bao giờ chúng ta tự hỏi sau chữ “bận” ấy, cha mẹ nghe được gì? Tình yêu? Trách nhiệm? Hay chỉ là một lời hờ hững, đang chối từ?
Chỉ cần vài lần, không nhiều nhưng lặp đi lặp lại đủ để biến khoảng cách thành định dạng, nhiệt thành thành thói quen xa lạ. Và lúc đó, “bận” không còn là lý do nữa. “Bận” chính là tấm khiên vô hình che đậy sự vô tâm, sự lơ đãng và là dấu hiệu rõ nét nhất của một thứ bất hiếu trầm lặng.
Khi “bận” trở thành câu trả lời tự động dành riêng cho cha mẹChúng ta có thói quen dành nhiều sự dịu dàng cho người ngoài nhưng lại dễ cộc lốc với những người thân nhất. Trong vô thức, nhiều người dùng chữ “bận” như một phản xạ mỗi khi cha mẹ gọi điện, nhắn tin, hay nhờ một việc nhỏ.
“Mẹ gọi con chút được không?”, “Chiều nay về ăn cơm nhé?”, “Cuối tuần ba mẹ qua thăm”,... chỉ cần một chữ “bận”, mọi trách nhiệm cảm xúc lập tức được xếp sang một bên.
Điều trớ trêu là, sự “bận” ấy hiếm khi được sử dụng với bạn bè, người yêu hay đồng nghiệp. Một tin nhắn rủ cà phê có thể trả lời ngay. Một cuộc gọi của sếp có thể bắt máy tức thì. Một lời nhờ vả của người ngoài có thể nhận lời không suy nghĩ.
Chỉ riêng với cha mẹ, người trẻ lại thấy… ngại, mệt, phiền. Và họ dùng chữ “bận” để kết thúc mọi đối thoại một cách hợp lý nhất.
Ảnh minh hoạ
Ai cũng có công việc, có nhịp sống hối hả. Nhưng cái đáng buồn của “bận” không nằm ở bản chất của nó, mà ở chỗ: Nhiều khi chúng ta không bận đến vật, chỉ là… không muốn dành thời gian cho cha mẹ.
Một bữa cơm chỉ mất 30 phút, một cuộc gọi chỉ mất 2 phút hay một câu hỏi thăm chỉ mất vài giây. Thế nhưng người trẻ lại để sự hiện diện của mình trở thành điều xa xỉ nhất đối với những người đã dành cả tuổi trẻ để nuôi mình lớn.
Trong khi đó, cha mẹ lại là những người không bao giờ chất vấn. Họ không giận bạn vì bạn“bận”, cũng không đòi hỏi bạn “phải về ngay”. Họ chỉ lặng lẽ thu lại sự mong chờ, cất gọn nỗi thất vọng và tự dặn mình: “Thôi, con lớn rồi”.
Chính sự im lặng ấy khiến chữ “bận” trở nên đau lòng gấp bội.
Dấu hiệu của sự xa cách lớn dần theo thời gianNgười trẻ ngày nay rất giỏi nói những câu mang tính lý luận: “Con phải sống cuộc đời của con”, “Ba mẹ thông cảm, con đi làm mệt lắm”, “Con độc lập rồi nên không cần phải kè kè bên nhau”,...
Nhưng sự thật thì khác. Không ai yêu cầu bạn từ bỏ cuộc sống riêng. Cha mẹ chỉ muốn được kết nối, dù rất mong manh như một cuộc gọi ngắn, một tin nhắn báo mình vẫn khỏe, một lần chủ động hỏi han.
Sự xa cách trong gia đình không xảy ra trong tích tắc. Nó bắt đầu từ những chữ “bận” nhỏ xíu, lặp đi lặp lại đến mức trở thành thói quen. Đến một ngày, chính người trẻ cũng không nhớ lần cuối mình ăn cơm cùng cha mẹ là khi nào, hay lần cuối mình nghe tiếng cha mẹ mà không sốt ruột muốn kết thúc cuộc gọi là lúc nào.
Đằng sau chữ “bận” của con là nỗi cô đơn của cha mẹCha mẹ già rất nhanh, đến mức đôi khi bạn chưa kịp nhận ra thì sức khỏe của họ đã không còn như trước, giọng nói cũng nhỏ hơn, trí nhớ cũng kém đi, bước chân cũng chậm lại. Song, điều khiến cha mẹ hụt hẫng nhất không phải là tuổi già mà là sự lạnh nhạt của chính những đứa con mình thương nhất.
Có người cha vẫn thường đứng trước cửa chờ tiếng xe của con’ Người mẹ vẫn quen nấu dư thêm một phần dù biết con bận; Hay một gười già vẫn ngồi ở phòng khách thật lâu chỉ để nghe tiếng con mở cửa.
Những hình ảnh giản dị ấy, khi đối chiếu với chữ “bận” mà chúng ta quen miệng nói, bỗng trở thành vết cắt sâu nhất.
“Bận” - kiểu bất hiếu âm thầm nhưng phổ biến nhất hiện nayBất hiếu không nhất thiết phải là to tiếng, cãi lời hay hỗn hào. Đôi khi chỉ cần không nghe điện thoại cha mẹ gọi, cả tháng không về nhà dù chỉ cách vài cây số, không chia sẻ, không hỏi han, không xuất hiện trong những dịp quan trọng hoặc không cho cha mẹ cảm giác được cần đến,... cũng là một dạng bất hiếu.
Trong rất nhiều gia đình, “bận” đã thay thế những lời yêu thương, sự hiện diện, thay thế cả trách nhiệm làm con. Nó trở thành dạng bất hiếu thầm lặng nhất, thứ mà không ai dám gọi tên, nhưng ai cũng từng mắc phải.
Có thể, bạn thực sự rất bận bởi cuộc sống hiện đại đôi khi cuốn mỗi người vào vòng xoáy riêng. Nhưng hãy nhớ: Cha mẹ không cần bạn dành cả ngày, họ chỉ cần bạn dành một chút.
Thời gian với cha mẹ luôn là thứ không thể đặt lại, không thể xin thêm, không thể “để khi nào rảnh rồi tính”. Vì có những lúc bạn vẫn còn “bận” còn cha mẹ thì không còn đủ thời gian để chờ nữa…





Hoặc