Bước qua tuổi 35, khi đã làm mẹ, tôi mới nhận ra và thấm thía rằng lời mẹ dạy chưa bao giờ sai, đặc biệt là trong chuyện tiền bạc.
Ngày còn trẻ, tôi thường cau có mỗi lần mẹ nhắc chuyện tiền nong, hay dặn tôi đừng có vung tay quá chán. Thú thực khi ấy, lời mẹ nói, tôi bỏ ngoài tai cả. Tôi nghĩ mình trẻ, mình còn thời gian kiếm tiền, tội gì không chi tiêu tận hưởng cuộc sống.
1. Tiết kiệm trước đã, rồi tiêu gì thì tiêu
Đó là bài học đầu tiên mẹ dạy tôi, vào lúc tôi khoe mình đã được nhận tháng lương đầu tiên. Mẹ chúc mừng rồi bảo nhớ để dành ra một ít, vài trăm ngàn thôi cũng được. Cứ thế từ đó cho tới những tháng sau, tháng nào mẹ cũng nhắc tôi phải tiết kiệm. Nhưng đương nhiên, tôi toàn làm ngược lại.
Tôi tiêu trước, tháng nào dư thì để dành... tháng sau tiêu tiếp. Kết quả thì quá dễ đoán: Chẳng bao giờ dư đồng nào. Tệ hơn, tôi còn nhiều lần vay mượn bạn bè để “chữa cháy” cuối tháng. Thói quen ấy theo tôi suốt gần chục năm từ lúc chân ướt chân ráo đi làm, tới tận khi lấy chồng cũng không có nổi khoản tích lũy nào ra hồn, dù mức lương không hề thấp.
Giờ làm mẹ rồi, tôi mới thực sự hiểu giá trị của việc dành ra một khoản cố định ngay từ đầu. Chỉ cần có một quỹ tiết kiệm, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất không còn nơm nớp lo lắng mỗi khi con ốm, hay có sự cố bất ngờ. Cái cảm giác “có sẵn tiền phòng thân” ấy, thực sự quý giá. Nhưng tiếc là tôi đã phải trả giá bằng cả một quãng tuổi trẻ bấp bênh mới học được điều này.
2. Mua vàng
Cũng nhờ thói quen này mà bố mẹ tôi mới mua được nhà, nên lúc tôi khoe "lương con được hơn 10 triệu rồi", mẹ tôi gợi ý ngay đến việc mua vàng tích sản hàng tháng.

Ảnh minh họa
Tôi còn nhớ cách đây khoảng 10 năm, giá vàng còn chưa tới 50 triệu đồng/lượng. Khi ấy, mẹ bảo tôi: “Con mua đi, mua ít cũng được, cất đó coi như của để dành” . Nhưng tôi không nghe.
Bây giờ, mỗi lần xem tin giá vàng, tôi lại chỉ tự biết trách mình. Nếu đó mà chịu nghe lời mẹ, chắc đã tích được không dưới 3 cây. Nhưng hối hận cũng đã quá muộn, vì giá vàng bây giờ đã bỏ xa khả năng mua của tôi rồi.
3. Đưa tiền mẹ giữ hộ choThành thật mà nói ngày xưa, phương án này của mẹ khiến tôi rất bực mình. Tôi nghĩ rằng mình đi làm, mình trưởng thành, mình phải có quyền tự quyết với đồng tiền mình làm ra. Thế là tôi giữ hết, tiêu hết. Và tất nhiên, chẳng bao giờ còn lại gì.
Trong khi đó, đứa bạn thân của tôi cũng chi tiêu vô tội vạ như tôi, nhưng nó không cứng đầu, chịu đưa mẹ 4-5 triệu nhờ mẹ giữ hộ từ cách đây 5-6 năm, nên giờ cũng có một khoản ra trò. Còn tôi, cứ nghĩ mình tự do, mà hóa ra lại là tự làm hại mình.
Đúng là chỉ khi làm mẹ, chúng ta mới hiểu được hết lòng cha mẹ. Người mẹ nào cũng mong con cái đủ đầy, chẳng bao giờ lấy đi của con, chỉ có giữ giùm để sau này con có cái mà dựa vào. Tiếc là tôi đã không hiểu điều đó sớm hơn.
35 tuổi, tôi vừa ân hận vừa biết ơn. Ân hận vì ngày xưa không nghe lời mẹ, biết ơn vì giờ vẫn may mắn còn mẹ, để kịp thay đổi cho mẹ an tâm.
Hoặc