Ngồi xem lại Tây Du Ký, tôi phát hiện mình nóng nảy như Tôn Ngộ Không, than vãn như Trư Bát Giới khi dạy con

Admin

30/10/2025 00:02

Bạn có cảm nhận giống người mẹ này không?

* Chia sẻ của người mẹ Trung Quốc nhận về sự quan tâm của dân tình:

Tối cuối tuần, tôi và con trai ngồi trên sofa, cùng nhau xem Tây Du Ký. Đây là bộ phim tôi từng say mê hồi nhỏ, giờ con lại yêu thích không kém. Câu chuyện thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh vẫn vậy: Tôn Ngộ Không tung hoành, Trư Bát Giới hài hước, Sa Tăng kiên nhẫn, Đường Tăng hiền từ.

Nhưng khác với con, tôi không chỉ thấy một bộ phim phiêu lưu mà lần này, tôi thấy mình trong từng nhân vật. Tôi giật mình nhận thấy hóa ra, tôi vẫn đang học cách trở thành một người mẹ thật sự trưởng thành.

Điều đầu tiên: Nóng nảy như Tôn Ngộ Không tưởng bảo vệ con, nhưng hóa ra là đang kiểm soát

Tôn Ngộ Không luôn phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, thấy nguy hiểm là vung gậy đánh. Nhiều lần xem cảnh ấy, tôi bỗng thấy quen. Khi con bị bạn bắt nạt, tôi lập tức gọi cô giáo. Khi con điểm kém, tôi vội mắng. Khi con buồn, tôi cố dẹp hết mọi lý do khiến con tổn thương. Tôi tưởng đó là bản năng của người mẹ, yêu thương con bằng hành động nhanh nhất. Nhưng nhìn lại, tôi nhận ra có khi, tôi đang hành động vì sợ hãi nhiều hơn là vì yêu thương.

Tôi sợ con đau, sợ con buồn, sợ con thất bại. Và chính nỗi sợ đó khiến tôi can thiệp vào mọi chuyện của con, đến mức con chẳng còn cơ hội tự đứng lên. Như Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú, tôi cũng có “vòng kim cô” của riêng mình là tính nóng, là thói muốn kiểm soát mọi thứ.

Làm mẹ, đôi khi không phải là bảo vệ bằng mọi giá, mà là dám lùi lại, dám tin con có thể tự bước đi. Nếu cứ "vung gậy" giải quyết hộ, con sẽ chẳng bao giờ biết cách đánh yêu quái của chính mình.

Điều thứ hai: Bao dung như Đường Tăng nhưng đôi khi quá hiền, quên dạy con mạnh mẽ

Đường Tăng dạy các đồ đệ làm điều thiện, kiên nhẫn với mọi người, nhưng cũng vì quá hiền mà bị lừa không ít lần. Nhìn vậy, tôi thấy chính mình. Tôi từng nghĩ, con chỉ cần ngoan ngoãn, biết vâng lời là đủ. Tôi dạy con nhường nhịn, ít cãi lại, luôn phải cư xử “cho đúng mực”. Tôi muốn con trở thành đứa trẻ dễ thương, được mọi người quý mến.

Nhưng càng lớn, con càng ít nói. Con nghe lời, nhưng không dám nói “không”. Con biết nhường, nhưng đôi khi lại chịu thiệt. Tôi nhận ra, lòng bao dung không thể đi cùng sự yếu đuối.

Tôi nhớ có cảnh Đường Tăng bị yêu quái bắt đi, Ngộ Không phải ra tay cứu thầy. Nếu không có sự mạnh mẽ của Tôn Ngộ Không, hành trình thỉnh kinh đã dừng lại. Làm mẹ cũng vậy, có lúc phải hiền, nhưng cũng có lúc cần cứng rắn. Tình yêu thương chỉ thật sự có giá trị khi đi cùng ranh giới. Con cần được yêu, nhưng cũng cần học cách bảo vệ chính mình.

Ngồi xem lại Tây Du Ký, tôi phát hiện mình nóng nảy như Tôn Ngộ Không, than vãn như Trư Bát Giới khi dạy con- Ảnh 1.

Bộ phim khiến người mẹ nhận ra được nhiều điều

Điều thứ ba: Than vãn như Trư Bát Giới, mệt một chút là nản, thấy khó là muốn bỏ cuộc

Trư Bát Giới luôn là người than thở nhiều nhất. Hễ leo núi là kêu mệt, hễ gặp yêu quái là đòi quay về. Mỗi lần xem cảnh ấy, con tôi cười khanh khách, còn tôi lại cười gượng. Vì trong tôi, cũng có một “Bát Giới” nhỏ bé.

Có những ngày, chỉ cần con quên dọn đồ chơi, tôi cũng thấy bực. Có những buổi tối con chưa ngủ, tôi than “mẹ chẳng được nghỉ lúc nào”. Nhiều khi, chỉ vì một chuyện nhỏ, tôi đã thấy làm mẹ thật mệt mỏi. Nhưng nhìn kỹ lại, dù than vãn, Trư Bát Giới vẫn không bỏ đoàn. Trư Bát Giới vẫn đi tiếp, vẫn gánh phần nặng nhất, vẫn đánh yêu quái khi cần.

Làm mẹ cũng thế. Được phép mệt, được phép than, nhưng không được buông tay. Có những đêm tôi kiệt sức, nhưng chỉ cần nghe con nói “Mẹ ơi, con thương mẹ”, mọi mệt mỏi tan biến. Có lẽ, lòng kiên trì của người mẹ chính là phép thần thông mạnh nhất trong đời.

Điều thứ tư: Âm thầm chịu đựng như Sa Tăng, nghĩ hy sinh là yêu thương, nhưng thật ra là đang khiến con xa mình hơn

Sa Tăng hiền lành, ít nói, luôn gánh việc nặng mà chẳng bao giờ than. Tôi từng nghĩ đó là hình mẫu của một người mẹ tốt: âm thầm, kiên nhẫn, không than phiền, chỉ biết cho đi. Nhưng một ngày, con hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao mẹ hay buồn mà không nói?”, tôi chợt nhận ra hóa ra, con vẫn thấy, chỉ là tôi chưa bao giờ cho con cơ hội hiểu mình.

Tôi đã dạy con biết yêu thương người khác, nhưng lại quên dạy con cách yêu chính mình. Có thể vì chính tôi cũng không làm được điều đó. Tôi đã nghĩ, nếu mình hy sinh đủ nhiều, con sẽ biết ơn. Nhưng trẻ con không học bằng lời, chúng học bằng cách quan sát. Một người mẹ luôn chịu đựng trong im lặng sẽ dạy con rằng: Cảm xúc không đáng được lắng nghe.

Làm mẹ không có nghĩa là giấu hết mọi mệt mỏi. Đôi khi, chia sẻ là cách giúp con học cách đồng cảm, cách hiểu rằng yêu thương thật sự không phải là chịu đựng, mà là cùng nhau lớn lên.

Khi phim kết thúc, con tôi reo lên thích thú còn tôi, lặng im thật lâu. Tôi nhận ra, Tây Du Ký không chỉ là câu chuyện về phép thuật, mà là hành trình rèn luyện lòng kiên nhẫn, bản lĩnh và tình thương có trí tuệ.

Làm mẹ, hóa ra, cũng giống như đi thỉnh kinh. Mỗi ngày là một chặng đường, mỗi sai lầm là một phép thử. Có lúc ta nóng nảy như Ngộ Không, mềm yếu như Đường Tăng, than vãn như Bát Giới, và lặng lẽ như Sa Tăng. Nhưng chính từ những điều tưởng nhỏ nhặt ấy, ta học cách trưởng thành hơn trong tình yêu dành cho con.

Tôi vẫn đang trên hành trình đó, học cách bớt kiểm soát, bớt hy sinh mù quáng, bớt mệt mỏi vì muốn “làm mẹ hoàn hảo”. Tôi học cách để con được thử, được sai, được sống đúng với mình. Và học cách để bản thân cũng được thở, được sai, được yêu lại chính mình. Có lẽ, chỉ khi người mẹ thật sự trưởng thành, đứa con mới có thể lớn khôn.