Lương hưu 15 triệu đồng/tháng, tôi gửi cho con 9 triệu để rồi nhận lấy bài học nhớ đời: “Già rồi vẫn phải tự tìm đường lui cho mình”

Admin

30/10/2025 08:02

Người mẹ Trung Quốc sẵn lòng chia sẻ áp lực tiền bạc với con lúc khó khăn, nhưng đến lúc đau ốm lại nhận về sự thờ ơ đến nghẹn lòng.

*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Đặng Cát Linh, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).

Tôi năm nay 67 tuổi, sống tại thành phố Hợp Phì (tỉnh An Huy, Trung Quốc). Sau 40 năm làm việc trong một nhà máy cơ khí, khoản lương hưu hàng tháng của tôi rơi vào khoảng 4.000 NDT (khoảng 15 triệu đồng). Bên cạnh đó, tôi còn một sổ tiết kiệm trị giá 150.000 NDT (hơn 556 triệu đồng). 

Với một người già sống một mình, số tiền này khá ổn để trang trải cuộc sống tuổi xế chiều. Tuy nhiên thay vì tận hưởng những năm tháng an nhàn, tôi lại lựa chọn cuộc sống tiết kiệm, chắt bóp để gửi cho con trai 2.500 NDT (hơn 9 triệu đồng). 

Tôi luôn nghĩ mình sống khổ một chút cũng được, miễn con cái tốt lên là ổn. Cho đến một ngày, tôi nhận ra mình đã sai – sai từ cách yêu thương mù quáng.

Đặt cược tất cả vào con, đổi lại là sự hụt hẫng

Con trai tôi lấy vợ cách đây 10 năm. Vì hoàn cảnh 2 gia đình đều không khá giả, hai vợ chồng trẻ lúc đó chịu đủ mọi áp lực: tiền thuê nhà, tiền nuôi con và vô vàn khoản chi khác. Thấy con vất vả, tôi xót vô cùng, chủ động đề nghị hỗ trợ một khoản phí hàng tháng vì không muốn các con nợ nần hoặc thiếu thốn.

Nhưng càng đưa nhiều, việc làm của tôi trong mắt các con trở thành điều hiển nhiên. Mỗi lần tôi chuyển tiền, con trai chỉ nhắn gọn “Con nhận rồi mẹ nhé”, không có lời cảm ơn, cũng chẳng quan tâm xem tôi sống thế nào.

Có lần tôi gợi ý cuối tuần sang thăm cháu. Con dâu đáp: “Mẹ sang cũng được nhưng nhà hơi chật, con sợ mẹ không thoải mái thôi.” Tôi hiểu đó là lời từ chối khéo nên cũng viện cớ bận việc đột xuất, không ghé chơi được. Để được thăm cháu nội, tôi phải báo trước rồi chờ xem chúng có rảnh hay không. Mặc dù vậy, tôi vẫn kiên nhẫn, tự nhủ chỉ cần con cháu hạnh phúc là được.

Lương hưu 15 triệu đồng/tháng, tôi gửi cho con 9 triệu để rồi nhận lấy bài học nhớ đời: “Già rồi vẫn phải tự tìm đường lui cho mình”- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ: internet

Đầu năm nay, tôi phải nhập viện vì tai biến nhẹ. Ở tuổi này, chỉ cần nằm viện vài ngày là cả gia tài đội nón ra đi. Tôi gọi cho con trai, mong con đến làm thủ tục và hỗ trợ. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những lời khiến tim tôi thắt lại:

“Mẹ cố gắng tự lo trước. Con đang kẹt công việc, chưa xin nghỉ được.” 

Hai ngày sau con dâu mới ghé qua, nhưng không phải để chăm sóc tôi mà để hỏi vay tiền vì đang cần đóng học phí cho cháu trai. Sau khi trả viện phí và hỗ trợ học phí cho cháu trai, khoản tiền tiết kiệm còn lại của tôi cũng vơi đi một nửa. 

Tôi nằm trên giường bệnh, nhận ra rằng suốt mấy năm tôi lo cho con cái, vậy mà mong ước được các con chăm sóc, quan tâm 1 ngày thôi cũng khó.  Vậy nên sau chuyện này, đã đến lúc tôi nghĩ cho bản thân mình.

Tự cứu lấy mình – con mới biết trân trọng

Ra viện, tôi quyết định thay đổi cách sống. Tôi gọi cho con trai và nói rõ ràng: “Từ tháng này, mẹ giữ lại tiền để lo sức khỏe cho mình. Các con thấy đấy mẹ già rồi, cần có một khoản lo thuốc thang khi cần. 2 con đều đã trưởng thành nên từ giờ phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình.”

Nghe vậy, con trai tôi im lặng chẳng nói gì rồi cũng cúp máy. Con dâu sau khi biết tin cũng thay đổi thái độ với tôi. Dẫu vậy, tôi không hối hận với quyết định này. 

Xác định tuổi già không thể dựa vào con cái, tôi tính toán cẩn thận cuộc sống sau này cho mình. Với số tiền tiết kiệm còn lại, tôi đăng ký lớp dưỡng sinh và mua thêm bảo hiểm sức khỏe. Mỗi tháng nhận lương hưu, tôi dành hơn một nửa để gửi tiết kiệm dài hạn. Đây cũng là đường lui tôi dành cho mình sau tất thảy những năm tháng sống vì con vì cháu trong quá khứ. Tự mình lo được cho bản thân, chẳng phải nhờ vả vào con cháu cũng khiến cuộc sống tôi tự chủ hơn.

 (Theo Toutiao)