Làm tài xế lương 10 triệu vẫn tự tin đi họp lớp: Chứng kiến 1 cảnh tượng, không ai dám coi thường!

Admin

14/11/2025 00:01

Công việc, lương thưởng suy cho cùng cũng chẳng nói lên điều gì.

Cuộc đời thật nhiều ngã rẽ. Đôi khi bạn tưởng chắc rằng cuộc đời mình đã sụp đổ thì bất ngờ lại xuất hiện một con đường mới khiến bạn vượt qua bóng tối và tìm được cơ hội cho mình.

Câu chuyện của Trương Lỗi - Người đàn ông 56 tuổi sống ở thành phố Nam Kinh (Trung Quốc) là minh chứng cho điều này.

Trương Lỗi sinh ra trong một gia đình nghèo, cha mẹ đều là công nhân. Ngay từ nhỏ, ông đã phải bươn chải để tự lập. Sau mấy chục năm làm lụng kiếm tiền, Trương Lỗi cũng thoát nghèo, cuộc sống không giàu sang bằng ai nhưng ít nhất cũng đủ ăn đủ mặc, có chút của để dành để yên tâm dưỡng già.

Trong lúc nghỉ hưu rảnh rỗi, ông nhận được lời mời họp lớp của nhóm bạn cấp 3, sau hơn 30 năm ra trường. Nghĩ rằng đây là dịp để ôn lại kỷ niệm xưa, Trương Lỗi vui vẻ nhận lời. Ngày gặp mặt, ông lái chiếc xe cũ đã hơn 15 năm tuổi, mặc bộ quần áo đơn giản và không mang theo bất kỳ món đồ xa xỉ nào. Ông chỉ muốn buổi gặp gỡ diễn ra thân tình, tự nhiên, như thuở còn ngồi chung bàn học.

Làm tài xế lương 10 triệu vẫn tự tin đi họp lớp: Chứng kiến 1 cảnh tượng, không ai dám coi thường!- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Nhưng thực tế lại khác xa kỳ vọng. Một người bạn cũ nhìn ông bật cười, hỏi: "Lão Trương à, bao năm không gặp, ông ổn hơn ngày xưa không mà sao đi chiếc xe cũ vậy?" .

Người bạn ngồi bên cạnh tiếp lời: "Tôi nhớ hồi đi học, nhà ông đâu có khá giả. Chắc giờ vẫn vất vả lắm hả?" .

Một người khác lại hỏi thẳng: "Xưa giờ ông làm nghề gì, Trương Lỗi?" .

Trước những câu nói pha chút giễu cợt ấy, Trương Lỗi chỉ cười nhẹ. Ông đáp: " Tôi đang làm tài xế cho cậu Giám đốc trẻ ở cơ quan cũ, mỗi tháng kiếm được khoảng 3.000 NDT (khoảng 10 triệu đồng)" . Đó là sự thật, đi làm tài xế là cách ông giết thời gian, bởi cả đời Trương Lỗi đã quen làm lụng, giờ nghỉ hưu cả ngày chẳng biết làm gì đâm ra buồn tay buồn chân, chẳng quen chút nào.

Nhưng những người bạn của Trương Lỗi không hiểu điều đó, nghĩ rằng tuổi này rồi mà còn phải đi làm tài xế kiếm mấy đồng lẻ… Không ít người tỏ ra thương hại. Không khí thân mật ban đầu biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt khó hiểu. Trương Lỗi cảm nhận rõ ràng rằng, qua năm tháng, nhiều người chỉ còn nhìn nhau qua thước đo tiền bạc và địa vị. Ông thở dài, tự nhủ đây có lẽ là lần cuối cùng mình đến những buổi gặp gỡ như thế này.

Khi tiệc tàn, Trương Lỗi đứng dậy thanh toán phần mình rồi lặng lẽ ra về. Nhưng ngay lúc bước ra khỏi nhà hàng, một người đàn ông từ chiếc BMW đời mới bước tới, lễ phép nói:

"Xe của bác được mang đi bảo dưỡng, cháu đến đón bác về theo lời dặn của Giám đốc" .

Chứng kiến cảnh tượng này, hội bạn già của Trương Lỗi ai cũng sững sờ. Những ánh mắt thương hại giờ chuyển sang ngượng ngùng, nhiều người cố tránh nhìn ông, số khác vội vàng cười giả lả. Một người bạn vừa nãy còn buông lời mỉa mai bỗng bước đến bắt chuyện: "Trương Lỗi, hóa ra ông làm ăn tốt vậy sao?" .

Trương Lỗi chỉ đáp ngắn gọn: "Ngoài việc làm tài xế cho vui, tôi còn đầu tư bất động sản và kinh doanh hải sản cùng Giám đốc, cũng đủ sống thôi". Nói xong, Trương Lỗi chào mọi người rồi bước lên xe, để lại đằng sau những khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính, Trương Lỗi khẽ cười. Ông không giận ai, chỉ thấy lòng nhẹ nhõm. Cả buổi tối hôm ấy, ông thấm thía một điều: Khi đã trưởng thành, người ta không còn dùng tình cảm để đối xử với nhau mà thường nhìn vào địa vị, tiền tài để đánh giá. Thế nên, thay vì bận tâm người khác nghĩ gì, điều duy nhất cần làm là không ngừng nỗ lực, để một ngày, chính mình có thể chọn cách người khác đối xử với mình.

Với Trương Lỗi, buổi họp lớp ấy không phải một kỷ niệm buồn, mà là lời nhắc nhở thấm thía về giá trị thật của con người: Phẩm chất và bản lĩnh luôn nằm sâu bên trong, chứ không phải ở chiếc xe bạn lái hay công việc bạn kể.

Theo Toutiao