* Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả

Tôi vốn là người lười ra rạp, thường đọc các bài đánh giá hay bình luận rất kỹ mới chịu đến rạp xem phim. Nhưng với Mưa đỏ là một ngoại lệ. Từ lúc xem những trích đoạn phim tôi đã mong ra rạp để xem những câu chữ trong tiểu thuyết Mưa đỏ của nhà văn Chu Lai đã được chuyển thể lên phim thế nào. Cũng trong dịp này, khi lòng tự hào dân tộc dâng cao, đất nước đang bước vào những ngày lễ lớn có lẽ không gì hợp hơn để ra rạp xem phim và tri ân những anh hùng đã ngã xuống vì dân tộc.
Tôi cố chọn một suất chiếu vào giờ không đẹp để vào rạp cho vắng nhưng không ngờ rạp phim những ngày này đông không khác gì dịp Tết. Suất chiếu của tôi chỉ còn trống vài chỗ ở hàng ghế A bởi khán giả đặt vé trước từ sớm. Kỳ lạ là rạp phim rất đông người trẻ - đối tượng tôi vẫn nghĩ chỉ dành sự quan tâm cho phim giải trí.
Mưa đỏ khiến tôi choáng ngợp từ những khung hình đầu tiên và làm tôi xúc động đến những khoảnh khắc cuối cùng. Có quá nhiều cảnh phim ấn tượng. Hình ảnh một anh lính bị cưa chân khi không còn thuốc giảm đau, hình ảnh Quang và Cường đánh nhau trận cuối và trong khoảnh khắc cuối vẫn nắm chặt chiếc khăn rằn của y tá Hồng, cảnh Tạ được đồng đội thủy táng trên sông, hai người mẹ của Quang và Cường ngồi trên một chiếc thuyền và thả những bông hoa cúc xuống dòng sông Thạch Hãn... thật sự ám ảnh tôi.
Mưa đỏ có rất nhiều khoảnh khắc khiến tôi rơi nước mắt. Quay sang tôi cũng thấy các khán giả ngồi cùng lấy khăn lén lau nước mắt. Đạo diễn đã rất tinh tế khi chọn ra những điểm chạm, cho thấy những nỗi đau rất con người của những người lính đang ngày ngày đối mặt với cái chết. Họ yêu nước, họ căm thù kẻ địch nhưng cũng sẵn sàng tha chết cho một người lính ở bên kia chiến tuyến khi nhìn thấy bức ảnh gia đình họ rơi trên nền đất giá lạnh.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều khi anh Tạ vì cứu Sen mà hy sinh để lại bức thư gửi vợ con mà anh đã viết tự khi nào. Đồng đội quyết định thủy táng anh trên con sông Thạch Hãn để thân xác anh được nguyên vẹn. Đáng nói là bộ phim còn khắc họa tâm tư của cả những người lính ở chiến tuyến bên kia, cho thấy mẹ của Quang cũng chịu nỗi đau không kém gì mẹ Cường khi con của họ phải ra trận và đối mặt với cái chết.
Hơn tất cả, bộ phim khắc họa sự khốc liệt và vô nghĩa của chiến tranh. Thành cổ Quảng Trị - cũng giống như Địa đạo Củ Chi - là một trong những nơi hứng bom đạn dữ dội nhất, nơi cái chết đến dễ và nhanh nhất. Trên tất cả, Mưa đỏ giá trị hơn bất cứ cuốn sách lịch sử nào khi chuyển đi thông điệp để có hòa bình hôm nay là bao nhiêu máu xương đổ xuống, bao nhiêu gia đình mất người thân, bao nhiêu người mẹ mất con và đến giờ, sau hơn 50 năm vẫn còn nhiều ngôi mộ vô danh chưa xác định được danh tính liệt sĩ.

Càng xem phim tôi càng cảm nhận được sự hy sinh của bao nhiêu lớp người, mà trong đó có những người trẻ như Cường - Tấn - Hải - Sen. Đúng như lời tựa của bộ phim "Máu xương đổ xuống - Đất trời lưu danh", Mưa đỏ thực sự là một tác phẩm chạm đến tâm can. Các diễn viên trong phim không có ai là ngôi sao nhưng thật kỳ lạ, anh cũng có số phận riêng, ai cũng tỏa sáng.
Cuối phim, chúng tôi ôm nhau khóc khi ca khúc Nỗi đau giữa hòa bình vang lên. Bài hát sao mà tuyệt vời xúc động như vậy, một điểm cộng tuyệt vời cho thành công của Mưa đỏ. Tác phẩm thực sự là bom tấn và xứng đáng được đón nhận mạnh hơn nữa bởi ê-kíp của Mưa đỏ đã mang tới một bộ phim quá giá trị. Thật lòng khâm phục ê-kíp, đạo diễn và diễn viên đã tận hiến để tạo nên Mưa đỏ.
Độc giả Lê Hà
Độc giả có thể gửi ý kiến về phim Mưa đỏ qua địa chỉ: banvanhoa@vietnamnet.vn. Xin trân trọng cảm ơn!

Hoặc