Chẳng biết có phải do già rồi không, mà dạo này tôi rất hay hoài niệm tuổi trẻ. Ở cái ngưỡng trung niên này, nhiều khi càng nghĩ, càng thấy nuối tiếc. Bạn bè tôi thì nuôi tiếc vì thời trẻ ham chơi, không chịu lập gia đình sớm nên giờ 40 tuổi rồi vẫn còn trong cảnh con mọn. Còn tôi thì có phần khác: Tôi hối hận vì đã sống quá tiết kiệm!
Đúng vậy đấy, không nhầm đâu. Trước đây cứ tưởng tiết kiệm càng sớm, thì sau này càng nhanh được thảnh thơi. Ấy vậy mà nhầm. Có những khoản chi, càng cố trì hoãn thì về sau càng ân hận.
1. Căn nhà lúc nào cũng “để sau hãy sửa”Tôi sống trong một căn nhà mà thứ gì cũng có thể dùng được, nhưng chẳng thứ gì thật sự dễ chịu. Máy giặt cũ chạy ồn như xe công nông, bộ sofa sờn mép, điều hòa thì chỉ vừa đủ xua đi cái nóng mùa hè chứ cũng không gọi là mát được.
Mỗi lần chồng tôi ca thán, kêu thay cái này, đổi cái kia, tôi đều lắc đầu, thậm chí còn quát: "Đã hỏng đâu mà thay cho phí tiền". Hoặc không, thì tôi lại dùng chiêu "thôi để sau". Để sau này sửa nhà, để sau này sắm mới 1 thể,...

Ảnh minh họa (Nguồn: Pinterest)
Giờ nghĩ lại mới thấy, mình đã tiết kiệm bằng cách sống chung với sự khó chịu mỗi ngày. Tiền thì có đó, còn đó nhưng chất lượng sống thì hao mòn dần mà tôi không hay.
2. Những chuyến đi bị trì hoãn vô thời hạnBạn bè rủ đi chơi, chồng con gợi ý một chuyến du lịch, tôi luôn là người phá hỏng không khí bằng câu quen thuộc: "Đi xa làm gì, tốn kém ra". Tôi tự hào vì gia đình mình ít đi chơi, ít tiêu tiền. Nhưng giờ đây, khi con lớn dần, mỗi đứa một thế giới, tôi mới hiểu mình đã tiết kiệm bằng cách đánh đổi ký ức và những kỷ niệm lẽ ra phải có.
Không có những bức ảnh gia đình ở biển, không có kỷ niệm cả nhà đi du lịch ở một thành phố nào đó. Tiền vẫn còn đó, nhưng thời gian để cùng nhau tạo ra kỷ niệm thì đã trôi qua. Giờ tụi nhỏ lớn rồi, thích đi cà phê trà sữa với bạn bè hơn là đi chơi với bố mẹ.
3. Bữa ăn lúc nào cũng phải “đúng giá”Tôi từng tính toán rất kỹ từng bữa ăn. Quán nào rẻ thì ghé, món nào no lâu thì gọi. Ăn ngon không quan trọng bằng ăn rẻ. Tôi nghĩ mình khôn ngoan, vì không để đồng tiền chi phối khẩu vị. Nhưng 40 tuổi, sức khỏe bắt đầu lên tiếng, tôi mới thấy mình đã tiết kiệm sai chỗ.
Những bữa ăn đủ dinh dưỡng, nguyên liệu tốt, không chỉ là chi phí, mà là khoản đầu tư cho cơ thể. Tôi đã chọn tiết kiệm vài chục nghìn mỗi bữa, để rồi trả giá bằng những ngày mệt mỏi, đau nhức kéo dài.
4. Quần áo vừa đủ mặc, nhưng chưa bao giờ thấy tự tinTủ đồ của tôi lúc nào cũng gọn gàng, vì chẳng có mấy bộ. Áo sờn cổ vẫn mặc, giày bong keo vẫn đi, vì “vẫn dùng được”. Tôi nghĩ phụ nữ có gia đình rồi thì cần gì đẹp, cần gì thoải mái. Nhưng rồi có những buổi họp quan trọng, những dịp cần tự tin bước ra ngoài, tôi thấy mình lạc lõng trong chính bộ đồ mình chọn.

Ảnh minh họa (Nguồn: Pinterest)
Tôi đã tiết kiệm bằng cách chấp nhận cảm giác thiếu tự tin, điều mà đáng lẽ chỉ cần chi thêm một chút là có thể tránh được.
5. Sức khỏe chỉ được quan tâm khi đã muộnKhám sức khỏe định kỳ, tập gym, chơi thể thao… tất cả đều từng bị tôi xếp vào danh sách “không cần thiết”. Tôi cho rằng đó là những khoản chi xa xỉ. Chỉ đến khi bác sĩ khuyên nên thay đổi lối sống, tôi mới giật mình. Hóa ra tôi đã tiết kiệm tiền bằng cách vay mượn sức khỏe của tương lai. Và khoản vay ấy, lãi suất rất cao.
6. Tiền thì nhiều hơn, nhưng niềm vui lại ít điĐiều cay đắng nhất là khi nhìn lại, tôi không thể nói mình đã sống một cuộc đời đủ đầy. Tôi có tiền tiết kiệm, có sự an tâm tài chính, nhưng niềm vui thì rời rạc và hiếm hoi. Tôi từng nghĩ tiết kiệm là hy sinh hiện tại cho tương lai. Nhưng tôi quên mất rằng tương lai ấy chính là tôi của hôm nay. Và tôi của hôm nay đang tự hỏi: Giá như ngày đó mình bớt khắt khe với bản thân một chút, thì giờ liệu mình có đỡ nuối tiếc không?
40 tuổi, tôi không khuyên ai tiêu tiền vô tội vạ. Tôi chỉ ước mình hiểu sớm hơn rằng tiền sinh ra để phục vụ cuộc sống, chứ không phải để cuộc sống co lại cho vừa với tiền. Tiết kiệm là cần thiết, nhưng tiết kiệm đến mức không dám sống, thì đó không còn là khôn ngoan nữa, mà là một sự ngớ ngẩn được ngụy trang rất kỹ.





Hoặc